Luân Tâm

98. duyên quê

Chim xanh tha cọng lúa vàng
Bay về tổ ấm bay ngang vườn cà
Khói cơm gửi chút tình ca
Thơm cành hoa trắng la đà bóng mây
Mặt trời ôm trái men say
Vào đêm chăn gối quên ngày trông mưa!
Quên cơm áo quên cày bừa
Quên ao nước đục quên trưa khát thèm
Ngại gì tối lửa tắt đèn
Ngại gì người lạ người quen xì xào
Thương mưa nhớ nắng ngọt ngào
Trời sinh đất dưỡng chiêm bao gọi tình!
Đã từng thề hứa ba sinh
Ấm no lận đận có mình có ta
Đơn sơ mặt vẫn như hoa
Áo như mây khói thướt tha đứng ngồi!
Thương lá trầu thương miếng vôi
Thương đôi đũa bếp thương nồi tép rang!
Thương lá xanh thương nhụy vàng
Thương từng hạt gạo mới sàng thơm tho
Thương chuối khô để dành cho
Ngày vui đón Tết điệu hò đẹp đôi
Thương đòn bánh tét mâm xôi
Thương con gà luộc thương nồi cháo hoa
Thương hiền dịu, thương thật thà,
Tảo tần khuya sớm gần xa mộng lành
Phải chi không có chiến tranh
Cũng còn một chút trời xanh hẹn hò!
Còn sông nước ngọt chờ đò
Còn cây đa cũ dặn dò chở che
Còn ruộng lúa còn lũy tre
Còn đi đám cưới còn nghe hát đình
Còn mắc cỡ chuyện chúng mình
Còn bao bông súng lục bình giữ hương
Để dành lúc ngặt chấm tương
Và tô cơm nguội... tát mương be bờ
Nước trong cá lội lững lờ
Cơm ngon canh ngọt sẳn chờ... ngày mai!
Còn gốc ổi còn gốc xoài
Nắng trưa gội tóc hong hoài khoe duyên
Người như tiên... bóng như tiên...
Hoa vàng bướm trắng mộng riêng hai người
Yêu tiếng nói mê giọng cười
Nửa đêm thức giấc chưa mời đã... say!
Luân Tâm

MD 01/07/06

Được bạn: vdn 1.4.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "98. duyên quê"